Lửa Thử Lụa - Chương 10: Dòng tiền bị chặn
Chương 10: Dòng tiền bị chặn
Cái hẹn “cuối tuần” đã trôi qua như một lời nói dối bị gió cuốn đi. Hai tuần kể từ ngày giao lô hàng thứ hai, tài khoản của xưởng “Vân Diệp” vẫn là một con số không tròn trĩnh. Sự im lặng từ ngân hàng còn đáng sợ hơn bất kỳ lời từ chối nào. Nó là một sự im lặng của hư vô, của một lời hứa bị bỏ quên.
Không khí trong làng Xá Vân đã thay đổi hoàn toàn. Sự hân hoan, phấn khởi của những tuần trước đã bốc hơi, chỉ để lại một lớp sương mù của sự lo lắng và nghi kỵ. Tiếng thoi đưa đã thưa thớt dần rồi tắt hẳn. Nguyên liệu đã cạn kiệt, và không có tiền, không ai có thể mua thêm dù chỉ là một con tơ. Những người thợ không còn đến xưởng, họ ngồi ở nhà, thỉnh thoảng lại đi ra ngõ ngóng về phía nhà Diệp, ánh mắt đầy câu hỏi.
Áp lực đè nặng lên Diệp mỗi lúc một lớn. Cô không chỉ đối mặt với sự im lặng của Sơn mà còn với hàng chục ánh mắt mong chờ của bà con. Họ không còn hỏi thăm một cách vui vẻ, mà thay vào đó là những câu chất vấn trực diện.
“Cô Diệp, rốt cuộc là khi nào mới có tiền? Nhà tôi sắp phải đóng tiền điện rồi.” “Hay là thằng cha thành phố đó nó lừa mình rồi hả cô?” “Cô phải làm cho ra nhẽ đi chứ! Tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi cả đấy!”
Những lời nói đó xoáy sâu vào tâm can Diệp. Cô phải gọi cho Sơn, phải có một câu trả lời dứt khoát. Sau hàng chục cuộc gọi không ngừng nghỉ, cuối cùng Sơn cũng bắt máy. Giọng anh ta không còn vẻ bực bội, mà là một sự mệt mỏi có tính toán.
“Diệp, anh xin lỗi,” anh ta nói ngay khi cô chưa kịp cất lời. “Anh cũng đang như ngồi trên đống lửa đây. Có một sự cố mà anh không lường trước được.”
“Sự cố gì vậy anh?” Diệp hỏi, giọng đã khản đi vì lo lắng.
“Hệ thống ngân hàng bên Singapore đang có đợt rà soát đột xuất các giao dịch quốc tế lớn để chống rửa tiền. Lệnh chuyển tiền của chúng ta không may bị kẹt lại trong đợt này. Họ yêu cầu đối tác phải cung cấp thêm một núi giấy tờ chứng minh nguồn gốc lô hàng. Anh đang phải làm việc với luật sư để hoàn tất thủ tục. Chắc mất vài ngày nữa thôi. Đây là sự cố bất khả kháng, Diệp ạ.”
Lý do nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, rất “quốc tế”, và hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cả hai. Nó tạm thời dập tắt được ngọn lửa giận dữ đang bùng lên trong lòng những người dân làng khi Diệp giải thích lại. “Sự cố ngân hàng”, “chống rửa tiền” – những thuật ngữ xa lạ đó khiến họ cảm thấy vấn đề thật sự phức tạp và đành phải tiếp tục chờ đợi.
Nhưng “vài ngày” nữa lại trôi qua trong vô vọng. Sự kiên nhẫn của cả làng đã tới giới hạn. Ông Bá, người từng tin tưởng cô nhất, tìm đến tận nhà, gương mặt ông sa sầm.
“Cô Diệp, tôi không muốn làm khó cô, nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa. Cô phải nói thẳng cho chúng tôi biết, thằng Sơn nó có đáng tin hay không?”
Đối mặt với ánh mắt cương trực của ông, Diệp không thể nói dối thêm. Cô hứa sẽ có câu trả lời cho ông và mọi người vào ngày mai. Đêm đó, cô thức trắng. Cô gửi cho Sơn một tin nhắn dài, kể hết mọi áp lực cô đang phải đối mặt, kể về sự cùng quẫn của bà con. Cô yêu cầu anh phải có một câu trả lời rõ ràng, nếu không cô sẽ đích thân lên thành phố tìm anh.
Có lẽ lời đe dọa đã có tác dụng. Sáng hôm sau, Sơn chủ động gọi cho cô. Lần này, giọng anh ta đầy vẻ tức giận, nhưng là một sự tức giận được nhắm vào một đối tượng khác.
“Bực mình thật, Diệp ạ! Anh vừa làm việc với bên Singapore xong. Đúng là một lũ làm ăn thiếu chuyên nghiệp!”
“Có chuyện gì nữa vậy anh?”
“Họ vừa thay đổi kế toán trưởng. Bà kế toán mới yêu cầu rà soát lại toàn bộ quy trình thanh toán của người tiền nhiệm. Thế là mọi giao dịch đều bị treo lại để kiểm tra. Anh đã mắng cho họ một trận rồi. Họ hứa sẽ ưu tiên xử lý cho mình trong hai ngày tới. Em nói với bà con giúp anh, đây là lần cuối cùng. Anh lấy uy tín của mình ra đảm bảo!”
Sơn đã khéo léo chuyển hướng sự tức giận. Anh ta không còn là người gây ra vấn đề, mà là một người đồng minh, một người cùng phe với Diệp, đang chiến đấu chống lại “bọn đối tác thiếu chuyên nghiệp”. Màn kịch này một lần nữa lại có tác dụng. Nó gieo vào lòng Diệp một chút hy vọng mong manh rằng vấn đề thực sự nằm ở đối tác, rằng Sơn vẫn đang nỗ lực hết mình.
Nhưng hai ngày nữa trôi qua, rồi ba ngày, bốn ngày. Sự im lặng vẫn là câu trả lời duy nhất.
Giờ đây, không ai còn tin vào lời giải thích nào nữa. Những lời xì xào sau lưng đã biến thành những lời chỉ trích công khai. Diệp đi ra đầu ngõ cũng nghe thấy tiếng người ta nói với theo: “Đấy, cái con bé mang nợ về cho cả làng đấy.” Bà Oanh vì quá lo nghĩ mà suy sụp hẳn. Bà không dám ra khỏi nhà, cả ngày chỉ ngồi lặng lẽ trong bóng tối, thỉnh thoảng lại lên cơn khó thở. Nhìn mẹ như vậy, tim Diệp như có ai bóp nghẹt.
Trong cơn cùng quẫn, Diệp quyết định làm một việc mà cô chưa bao giờ nghĩ tới. Cô đến gặp chị Hoa, người cần tiền đóng học cho con. Cô rút ra một khoản tiền nhỏ từ cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng của gia đình – khoản tiền mà cô dành dụm cho lần tái khám sắp tới của Minh.
“Chị cầm tạm một ít lo cho cháu,” Diệp nói, tay cô run run. “Đây là tiền riêng của em. Em xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi.”
Chị Hoa sững sờ, rồi bật khóc, cầm lấy tay Diệp. Hành động của Diệp khiến những người xung quanh im lặng. Họ thấy được sự tuyệt vọng và trách nhiệm của cô, nhưng điều đó cũng không làm vơi đi nỗi lo mất trắng của họ.
Tối hôm đó, sau khi đút cho mẹ vài thìa cháo loãng và dỗ Minh đi ngủ, Diệp ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo. Cô nhìn vào cuốn sổ chi chít những khoản nợ, nhìn vào tờ giấy hẹn tái khám của Minh, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô đã mất hết. Niềm tin. Tiền bạc. Và cả danh dự.
Cô cầm điện thoại lên, bấm số của Sơn một lần cuối cùng. Cô không mong anh nghe máy, cô chỉ muốn nghe thấy tiếng chuông đổ, để biết rằng mình vẫn còn một chút kết nối mong manh.
Nhưng lần này, không có tiếng chuông nào cả.
Một giọng nữ tự động, vô cảm vang lên từ chiếc loa nhỏ: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Diệp sững người, đánh rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà. Không liên lạc được. Cụm từ đó như một nhát búa giáng mạnh vào đầu cô. Nó không còn là từ chối, không còn là bận rộn. Nó là sự cắt đứt. Một sự biến mất có chủ đích. Dòng tiền đã bị chặn, và giờ đây, cả con đường liên lạc cuối cùng cũng đã bị chặn đứng. Một nỗi sợ hãi lạnh buốt, còn hơn cả sự tuyệt vọng, bắt đầu bao trùm lấy cô.
Comments
Post a Comment