Lửa Thử Lụa - Chương 11: Sự biến mất
Chương 11: Sự biến mất
Giọng nói vô cảm của tổng đài tự động: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Diệp, như một bản án tử hình được đọc lên một cách chậm rãi, rõ ràng. Cô sững sờ, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống nền gạch tạo thành một tiếng “cạch” khô khốc.
Không liên lạc được.
Cụm từ đó khác hẳn với “thuê bao không trả lời” hay “máy bận”. Nó mang một ý nghĩa của sự chấm dứt. Một sự xóa sổ. Diệp vội nhặt điện thoại lên, ngón tay run rẩy bấm gọi lại. Vẫn là câu nói vô hồn đó. Cô lấy máy của mẹ, bấm số Sơn. Kết quả vẫn không đổi. Anh ta không chỉ không nghe máy. Anh ta đã biến mất khỏi mạng lưới viễn thông, ít nhất là với số điện thoại mà cô và cả làng Xá Vân biết đến.
Một nỗi sợ hãi lạnh buốt, đặc quánh như băng giá, bắt đầu len lỏi từ sống lưng lan ra khắp cơ thể Diệp. Sự tức giận, nỗi thất vọng của những ngày qua bỗng chốc nhường chỗ cho một cảm giác kinh hoàng tột độ. Đây không còn là sự trì hoãn thanh toán. Đây là một cuộc đào thoát có kế hoạch.
Đêm đó, Diệp không ngủ. Cô ngồi bất động trong bóng tối của xưởng lụa, nơi những chiếc khung cửi im lìm như những bộ xương khổng lồ. Mọi ký ức về Sơn ùa về, rõ mồn một như một cuốn phim quay chậm. Nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt đầy nhiệt huyết. Những lời nói về “di sản”, về “câu chuyện thương hiệu”. Cái cách anh ta ghi chép cẩn thận từng bí quyết, chụp ảnh từng trang sổ của ông cố cô. Cái cách anh ta trả tiền sòng phẳng cho lô hàng đầu tiên để xây dựng một niềm tin tuyệt đối. Tất cả những mảnh ghép rời rạc giờ đây bắt đầu ráp lại với nhau, tạo thành một bức tranh khủng khiếp mà cô không dám nhìn thẳng vào.
Không. Cô không thể ngồi đây và đoán mò được nữa. Cô không thể chấp nhận sự thật chỉ qua một câu nói của tổng đài. Cô cần một bằng chứng. Một câu trả lời cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa tỏ mặt người, Diệp đã quyết định. Cô lục tìm trong chồng giấy tờ, lôi ra bản hợp đồng đã ký với S-Vina. Ánh mắt cô dán chặt vào một dòng chữ ở cuối trang: “Địa chỉ giao dịch: Tầng 18, Tòa nhà Capital Tower, 108 Trần Hưng Đạo, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh.”
Đó là sợi dây hy vọng cuối cùng của cô. Một địa chỉ có thật, ở một tòa nhà bề thế có tên tuổi. Có lẽ nào điện thoại anh ta hỏng, có lẽ nào anh ta gặp tai nạn? Bất cứ lý do nào, dù là tồi tệ nhất, vẫn còn tốt hơn là một cú lừa.
Cô vào phòng mẹ, thấy bà Oanh đang ngủ thiếp đi trên ghế, gương mặt hốc hác, hơi thở mệt nhọc. Cô đắp lại chiếc chăn cho mẹ, rồi khẽ dặn Minh đang chuẩn bị đi học: “Chị lên thành phố một chuyến. Ở nhà chăm sóc mẹ giúp chị.”
Minh lo lắng nhìn cô: “Chị đi đâu vậy? Có tìm được anh Sơn không?”
“Chị sẽ tìm được,” Diệp đáp, giọng quả quyết, dù trong lòng là một biển hồ của sự hoang mang. “Chị sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện.”
Cô bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố, tay siết chặt tấm danh thiếp và bản hợp đồng đã nhàu nát. Chuyến xe buýt ì ạch lăn bánh, đưa cô rời xa làng quê yên bình để tiến vào một thế giới xa lạ, một thành phố bê tông náo nhiệt và vô tình. Càng đến gần thành phố, tim cô càng đập mạnh. Cô sợ hãi, nhưng một ý chí sinh tồn mãnh liệt đã át đi tất cả. Cô không còn gì để mất nữa. Cô phải biết sự thật, dù nó có tàn nhẫn đến đâu.
Tòa nhà Capital Tower hiện ra trước mắt Diệp, cao sừng sững, lấp lánh dưới nắng Sài Gòn. Vẻ ngoài sang trọng, hiện đại của nó khiến Diệp thoáng lóe lên một tia hy vọng mong manh. Có lẽ nào Sơn thực sự là một doanh nhân thành đạt làm việc ở đây, và mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm tai hại?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, bước qua cánh cửa kính xoay tự động. Không khí lạnh từ máy điều hòa phả vào mặt, mang theo sự xa cách của một thế giới khác. Sảnh chính rộng lớn, sàn đá hoa cương bóng loáng, người người qua lại trong những bộ trang phục công sở đắt tiền. Diệp cảm thấy mình lạc lõng, nhỏ bé.
Cô rụt rè tiến đến quầy lễ tân bằng đá cẩm thạch, nơi một cô nhân viên trẻ trung trong bộ đồng phục thanh lịch đang làm việc.
“Xin lỗi,” Diệp cất giọng, cố gắng để không bị lạc đi. “Cho tôi hỏi… công ty S-Vina của giám đốc Trần An Sơn… ở tầng mấy ạ?”
Cô nhân viên ngước lên, mỉm cười một nụ cười chuyên nghiệp. Cô gõ nhẹ vài phím trên máy tính. “S-Vina ạ? Để em kiểm tra một chút.”
Trái tim Diệp như ngừng đập trong vài giây chờ đợi. Cô nín thở.
“À, có ạ,” cô nhân viên nói. “Nhưng công ty này thuê gói văn phòng ảo bên em thôi chị ạ.”
Tai Diệp ù đi. Cô không hiểu. “Văn phòng… ảo? Văn phòng ảo là sao hả em?”
Cô nhân viên kiên nhẫn giải thích, giọng đều đều như thể đang trả lời một câu hỏi quen thuộc. “Dạ, là dịch vụ cho thuê địa chỉ để đăng ký kinh doanh và nhận thư từ thôi ạ. Bên thuê không có nhân viên hay văn phòng làm việc thực tế ở đây.”
Mặt đất như sụt lún dưới chân Diệp. Mọi hy vọng cuối cùng vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn. Văn phòng ảo. Một khái niệm mà cô chưa từng nghe tới, nhưng giờ đây nó vang vọng trong đầu cô như một lời phán quyết.
Như thể những gì vừa nghe là chưa đủ, cô lễ tân bồi thêm một câu cuối cùng, một nhát dao kết liễu: “Và hợp đồng thuê văn phòng ảo của công ty S-Vina cũng vừa được chấm dứt từ tuần trước rồi chị. Mọi thư từ sau này chúng em sẽ trả về cho người gửi.”
Chấm dứt hợp đồng. Tuần trước. Đúng vào cái ngày anh ta hẹn “cuối tuần” sẽ có tiền.
Diệp không còn nghe thấy gì nữa. Âm thanh của sảnh chính, tiếng người nói cười, tiếng giày cao gót nện trên sàn đá… tất cả lùi vào một cõi xa xăm. Cô chỉ thấy miệng mình khô đắng, lồng ngực đau nhói như bị ai đó đấm một cú thật mạnh. Cô lảo đảo lùi lại, không nói được một lời cảm ơn, quay người và bước ra khỏi tòa nhà như một người mộng du.
Ánh nắng chói chang của Sài Gòn rọi vào mặt, nhưng Diệp chỉ cảm thấy một cái lạnh buốt đến tận xương tủy. Cô đi, vô định, giữa dòng người xa lạ đang hối hả lướt qua.
Sự thật, giờ đây đã phơi bày một cách trần trụi và tàn nhẫn.
Không có đối tác Singapore hay Pháp nào cả. Không có sự cố ngân hàng, không có trục trặc dòng tiền. Tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu. Kế hoạch kinh doanh chi tiết. Những lời hứa hẹn về thị trường quốc tế. Nụ cười chân thành. Sự am hiểu về nghề lụa. Tất cả chỉ là đạo cụ.
Sơn đã đến làng cô với một mục đích duy nhất: đánh cắp di sản của gia đình cô. Anh ta cần những bí quyết, những công thức màu nhuộm độc nhất vô nhị. Lô hàng đầu tiên và khoản thanh toán sòng phẳng chỉ là mồi câu. Khoản vốn góp của cả làng mới là mục tiêu cuối cùng. Anh ta đã lấy đi tất cả: bí quyết gia truyền, lô lụa thành phẩm, và toàn bộ số tiền mồ hôi nước mắt, niềm tin của cả một ngôi làng.
Diệp ngồi thụp xuống một chiếc ghế đá bên đường, cơ thể run lên bần bật. Cô không khóc nổi. Nỗi đau đã vượt quá giới hạn của nước mắt. Cô thấy mình thật ngu ngốc, thật thảm hại. Chính cô, bằng sự cả tin của mình, đã mở toang cánh cửa xưởng, dẫn con sói đội lốt cừu vào tận trái tim của gia đình, của làng xóm.
Sơn đã biến mất. Và anh ta đã mang theo tất cả, chỉ để lại cho cô một đống tro tàn của sự sụp đổ và gánh nặng của sự phản bội.
Comments
Post a Comment