Lửa Thử Lụa - Chương 16: Lòng tự tôn cuối cùng
Chương 16: Lòng tự tôn cuối cùng
Khi bóng lưng thẳng tắp và lạnh lùng của Quân khuất sau cánh cổng xưởng đã hỏng, cơn phẫn nộ trong Diệp vẫn còn rực cháy. Năng lượng từ sự tức giận đó tạm thời lấn át đi nỗi đau và sự tê dại, khiến cô cảm thấy mình đang “sống” trở lại. Cô lao đến chiếc bàn, vơ lấy tấm danh thiếp mà anh ta để lại, vo tròn nó trong lòng bàn tay và ném thẳng vào một góc tối của xưởng.
“Cút đi! Tất cả các người hãy cút đi!” cô thì thầm, giọng khàn đặc.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự kiêu hãnh bi tráng. Cô đã không đầu hàng. Giữa lúc mất mát tất cả, cô đã giữ lại được thứ cuối cùng, cũng là thứ quý giá nhất: danh dự của gia đình và linh hồn của “Vân Diệp”. Cô đã không để cho người cha đã khuất của mình phải hổ thẹn. Lòng tự tôn cuối cùng đó như một tấm khiên mỏng manh, giúp cô chống chọi lại với cả thế giới.
Nhưng tấm khiên đó không thể che chắn cho cô được lâu.
Khi cơn giận qua đi, sự tĩnh lặng và bóng tối của xưởng lụa lại bao trùm lấy cô. Và rồi, những lời nói của Quân, lạnh lẽo và sắc như dao, bắt đầu vang vọng trở lại trong tâm trí cô, không sao xua đi được.
“Cô không có tiền, không có uy tín, không có sản phẩm…” “Giá trị của ‘Vân Diệp’ lúc này là một con số âm.” “Món nợ của cô, sẽ mãi mãi là của riêng cô.”
Sự thật phũ phàng mà anh ta đã vạch ra một lần nữa hiện về, đập tan tấm khiên kiêu hãnh của cô. Cô nhìn quanh xưởng lụa. Những khung cửi im lìm. Những con thoi nằm chỏng chơ. Không một mét vải, không một đồng vốn. Lòng tự tôn có giúp mẹ cô trả tiền viện phí không? Niềm kiêu hãnh có giúp cô trả lại tiền mồ hôi nước mắt cho dân làng không? Có giúp Minh có được một tương lai, một trái tim khỏe mạnh không?
Câu trả lời là không.
Diệp ngồi thụp xuống. Cuộc chiến trong tâm trí cô giờ mới thực sự bắt đầu. Một bên là hình ảnh người cha quá cố, là di sản của bao thế hệ, là niềm kiêu hãnh của một nghệ nhân. Giọng nói của ông như văng vẳng bên tai, nhắc cô về lời thề phải giữ lấy nghề, giữ lấy cái tên “Vân Diệp” bằng mọi giá. Bán đi nó là một sự phản bội không thể tha thứ.
Bên kia là thực tại tàn nhẫn. Là hình ảnh mẹ cô nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt phụ thuộc vào những chiếc máy móc đắt tiền. Là những gương mặt khắc khổ, tuyệt vọng của dân làng. Là tương lai mờ mịt của Minh. Lời đề nghị của Quân, dù lạnh lùng và rẻ mạt, lại là chiếc phao cứu sinh duy nhất có thể giải quyết được tất cả những vấn đề đó. Nó là một liều thuốc độc, nhưng lại có thể cứu được mạng người.
Cô lảo đảo bước vào nhà, thắp một nén hương lên bàn thờ cha. Nhìn vào tấm ảnh đen trắng đã cũ, cô bật khóc. “Bố ơi… con phải làm gì đây?” cô thều thào. “Con xin lỗi… con bất tài quá… Con không giữ được xưởng lụa. Giờ con phải làm sao đây hả bố?”
Người trong ảnh không thể trả lời cô. Chỉ có làn khói hương lượn lờ, cay xè mắt.
Sự dằn vặt xé nát tâm can cô. 72 giờ. Anh ta cho cô 72 giờ để quyết định giữa việc giữ lại linh hồn và bán đi thể xác. Mỗi một giây trôi qua, tiếng đồng hồ tích tắc như đang đếm ngược số phận của cô và cả gia đình. Cô quay trở lại xưởng, lần mò trong góc tối, tìm lại tấm danh thiếp đã bị vò nát. Cô run run vuốt nó cho phẳng ra. Những con chữ “Quân – Giám đốc M.S” và một dãy số điện thoại hiện ra, như một lời nguyền, một sự cám dỗ chết người.
Lòng tự tôn cuối cùng, liệu có đáng giá bằng sinh mạng của mẹ và tương lai của cả một ngôi làng? Câu hỏi đó treo lơ lửng, một gánh nặng còn hơn cả những món nợ hữu hình.
Trong lúc đó, Quân đã quay trở lại chiếc xe hơi sang trọng đang chờ ở đầu làng. Anh ngồi vào ghế sau, sự lạnh lẽo trên gương mặt dần được thay thế bằng một vẻ trầm tư, toan tính.
Khoa, người trợ lý, quay xuống hỏi với vẻ không mấy ngạc nhiên: “Thế nào sếp? Chắc là thất bại rồi ạ? Em nhìn cái cách cô ta tan nát như vậy là biết không thể nói chuyện bằng lý trí được.”
Quân khẽ lắc đầu, một nụ cười kín đáo thoáng qua trên môi anh. “Không, không thất bại.”
Khoa ngớ người. “Không thất bại? Ý sếp là cô ta đồng ý bán với cái giá đó sao?”
“Không. Cô ta từ chối. Cô ta hét vào mặt tôi và đuổi tôi đi,” Quân nói, giọng bình thản, thậm chí còn có một chút hài lòng. “Và chính vì vậy, đây mới là một cuộc gặp thành công.”
Thấy vẻ mặt không hiểu của người trợ lý, Quân mới từ tốn giải thích, giống như một người thầy đang giảng bài cho học trò.
“Cậu nghĩ xem, nếu cô ta đồng ý ngay lập tức, điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa cô ta chỉ là một kẻ tuyệt vọng, không có chút xương sống nào. Một người như vậy không thể là linh hồn của một thương hiệu. Tôi có thể mua được cái xác của ‘Vân Diệp’, nhưng cái hồn của nó, thứ mà ngay cả kẻ lừa đảo chuyên nghiệp như Sơn cũng phải tốn công để đánh cắp, thì sẽ chết theo cô ta.”
Anh dừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ngôi làng nghèo khó đang lùi lại phía sau.
“Sự phẫn nộ của cô ta, sự kiêu hãnh khi cô ta hét lên rằng sẽ không bán đi tên của cha mình… đó chính là thứ tôi đang tìm kiếm. Đó là ngọn lửa. Nó chỉ đang bị tro tàn của sự tuyệt vọng che lấp. Việc của tôi là thổi lớp tro đó đi, và dùng chính ngọn lửa đó để phục vụ cho mục đích của mình.”
Khoa bắt đầu hiểu ra. “Vậy… lời đề nghị của sếp, cái giá rẻ mạt đó, và cả tối hậu thư 72 giờ… tất cả chỉ là một phép thử?”
“Nó là một chiến thuật,” Quân sửa lại. “Bước một, phân tích cho cô ta thấy tình cảnh không lối thoát một cách tàn nhẫn nhất, để phá vỡ mọi ảo tưởng. Bước hai, đưa ra một lời đề nghị rẻ mạt để khơi dậy lòng tự tôn và sự phẫn nộ, buộc cô ta phải bộc lộ bản chất thật của mình. Và bước ba, cái deadline 72 giờ, là để cơn phẫn nộ đó lắng xuống, và để sự thật tàn nhẫn mà tôi đã nói ở bước một quay trở lại gặm nhấm cô ta. Nó sẽ không cho cô ta đủ thời gian để tìm kiếm một sự giúp đỡ nào khác. Nó buộc cô ta phải lựa chọn giữa niềm kiêu hãnh và sự sống còn.”
Anh ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm lại. Cuộc đối thoại lúc nãy đã khắc sâu vào tâm trí anh, không phải vì sự thương cảm, mà như một ván cờ cân não. Anh đã đi những nước cờ của mình, và giờ là lúc chờ đối phương.
“Cứ chờ xem,” anh nói với Khoa, cũng là nói với chính mình. “Cô ấy sẽ gọi. Một người biết chiến đấu vì danh dự cũng sẽ biết cách chiến đấu để sinh tồn. Và khi cô ấy gọi, cô ấy sẽ đến với chúng ta không phải với tư cách một người bán, mà là một kẻ cầu cứu. Lúc đó, mọi cuộc thương lượng mới thực sự bắt đầu.”
Chiếc xe lao đi trên con đường quốc lộ, bỏ lại phía sau ngôi làng đang chìm trong bóng tối. Bên trong xe, một nhà đầu tư đang mỉm cười với những toan tính của mình. Còn ở lại trong xưởng lụa, một cô gái đang vật lộn với lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời. Một cuộc đối thoại ngắn ngủi, nhưng đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo số phận của cả hai.
Comments
Post a Comment