Đại Tiểu Thư Giả Dạng - Chương 9: Công Việc Mới, Thân Phận Mới
Chương 9: Công Việc Mới, Thân Phận Mới
Sau một đêm lang thang trong mưa, An Hạ Vy tìm được một mái hiên của cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa để tạm trú qua đêm. Cơn lạnh thấm vào xương tủy, nhưng không thể so sánh được với sự lạnh lẽo trong tim cô. Khi bình minh ló dạng, xua tan màn đêm u ám, cô cũng đối mặt với một thực tế phũ phàng và cấp bách nhất: cô cần tiền để sống1.
Cô không có giấy tờ tùy thân, không có bằng cấp, không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh năng lực của mình trong cái thế giới này. Thân phận Lục An Hạ đã bị cô chôn vùi, còn thân phận An Hạ Vy - vợ của tổng giám đốc Trần Khải Minh - giờ chỉ là một trò cười.
Bụng cô réo lên vì đói. Cô đi ngang qua một cửa hàng bánh mì, mùi bơ sữa thơm lừng xộc vào mũi, nhưng cô chỉ có thể nuốt nước bọt, tiếp tục bước đi. Lòng tự trọng quật cường không cho phép cô ngửa tay xin xỏ. Cô phải dựa vào chính sức mình.
Bước chân vô định đưa cô đến khu trung tâm tài chính của thành phố. Và rồi, cô dừng lại.
Trước mặt cô là tòa nhà Tiêu thị.
Tòa tháp bằng kính và thép vươn cao chọc trời, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai như một viên kim cương khổng lồ, biểu tượng cho quyền lực và sự giàu có tột đỉnh. Dòng người mặc vest, váy áo công sở sang trọng hối hả đi vào bên trong. Họ là những con người tinh anh, là bộ não của cả thành phố này. Ba năm qua, cô đã từng là một "bộ não" giấu mặt, điều khiển những thương vụ hàng trăm tỷ từ xa cho chính tòa nhà này.
Còn bây giờ, cô đứng đây, dưới chân tòa tháp vĩ đại đó, trong bộ quần áo xộc xệch, ướt sũng và bẩn thỉu. Một sự tương phản đến tàn nhẫn và trớ trêu2. Cô trông không khác gì một kẻ ăn mày đang chiêm ngưỡng cung điện của nhà vua.
Ánh mắt cô không phải là sự ngưỡng mộ hay khao khát. Nó bình tĩnh và sắc bén, như một con báo đang quan sát lãnh địa của mình. Đây chính là nơi cô chọn. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Trần Khải Minh và bè lũ của anh ta sẽ không bao giờ ngờ rằng, người vợ quê mùa mà họ vừa ruồng bỏ, lại có thể xuất hiện ngay tại trung tâm quyền lực này.
Cô đi vòng ra phía sau tòa nhà, nơi dành cho lối đi của nhân viên cấp thấp. Ở bảng thông báo dán trên tường, giữa hàng loạt những tin tức nội bộ, cô nhìn thấy một tờ giấy A4 đơn giản.
“TUYỂN DỤNG LAO ĐỘNG PHỔ THÔNG”
“Vị trí: Nhân viên vệ sinh (lao công).”
“Số lượng: 5 người.”
“Yêu cầu: Sức khỏe tốt, chăm chỉ, thật thà. Không yêu cầu bằng cấp.” 3
Không yêu cầu bằng cấp4. Bốn chữ này đập vào mắt cô. Đó chính là thứ cô cần. Một công việc không ai để ý, một thân phận bị xem thường, một vị trí cho phép cô quan sát mọi thứ từ trong bóng tối.
Một nụ cười lạnh lẽo khẽ nở trên môi Hạ Vy. Bắt đầu lại từ vị trí thấp nhất? Được thôi. Cô sẽ cho họ thấy, một người dọn dẹp vệ sinh cũng có thể khuynh đảo cả tòa nhà này như thế nào.
Cô bước vào phòng nhân sự dành cho lao động phổ thông. Căn phòng nhỏ và đơn sơ, hoàn toàn trái ngược với sự xa hoa của sảnh chính. Người phụ nữ trung niên phụ trách tuyển dụng nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét, có chút ái ngại cho tình cảnh của cô.
"Cô muốn xin việc à?"
"Vâng." Hạ Vy đáp, giọng nói bình tĩnh.
Người phụ nữ đưa cho cô một tờ đơn. "Điền vào đi."
Hạ Vy cầm lấy tờ đơn và cây bút. Cô tìm một góc bàn trống, bắt đầu điền thông tin. Đây không chỉ là một tờ đơn xin việc. Đây là bản khế ước bán đi quá khứ và bắt đầu một thân phận mới. Khoảnh khắc này, cô chính thức chấp nhận khởi đầu từ vị trí thấp nhất5.
Họ và tên: An Hạ Vy.
Cô không ngần ngại viết xuống cái tên đã gắn liền với sự phản bội. Cô muốn mỗi ngày đều phải nhớ đến cái tên này, nhớ đến nỗi đau mà nó mang lại, để biến nó thành động lực.
Tuổi: 25.
Kinh nghiệm làm việc: Nội trợ.
Cô dừng lại một chút ở mục này. Nội trợ. Thật mỉa mai. Kinh nghiệm điều hành những quỹ đầu tư tỷ đô, kinh nghiệm phân tích những thị trường tài chính phức tạp nhất, giờ đây được gói gọn trong hai chữ tầm thường đó.
Khi cô điền xong và nộp lại tờ đơn, người phụ nữ nhân sự liếc nhìn qua rồi hỏi: "Cô không có điện thoại liên lạc à?"
"Tôi làm mất rồi. Nếu được nhận, tôi có thể đến đây mỗi ngày để hỏi không?"
Sự kiên định trong giọng nói của cô khiến người phụ nữ có chút ngạc nhiên. Bà nhìn vào đôi mắt của Hạ Vy, một đôi mắt dù mệt mỏi nhưng lại sáng và trong đến lạ, không giống với ánh mắt của những người cùng khổ mà bà thường gặp.
"Được rồi. Chiều mai quay lại sẽ có kết quả."
Hạ Vy gật đầu cảm ơn rồi quay lưng rời đi. Với quyết tâm dứt bỏ quá khứ, cô đã nộp đơn6. Bước chân ra khỏi phòng nhân sự, cô ngẩng đầu nhìn lên tòa tháp Tiêu thị cao sừng sững.
“Trần Khải Minh, Giang Mộc Lan, các người hãy đợi đấy.” Cô nghĩ thầm. “Trò chơi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.”
Đọc chương tiếp theo.
Comments
Post a Comment