Lửa Thử Lụa - Chương 13: Gục ngã

 Chương 13: Gục ngã

Hành lang bệnh viện huyện trắng toát, lạnh lẽo và sực nồng mùi thuốc sát trùng. Diệp ngồi trên hàng ghế nhựa cứng, bên cạnh là Minh. Thằng bé co ro, đôi mắt sưng húp vì khóc, thỉnh thoảng lại nấc lên. Ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà rọi xuống, khiến mọi thứ trở nên nhợt nhạt, vô cảm, khác xa với không khí ấm cúng, dù là nghèo khó, của làng lụa.

Mỗi một phút giây trôi qua dài như một thế kỷ. Diệp nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu, nơi mẹ cô đang ở trong đó, giành giật sự sống. Toàn bộ âm thanh hỗn loạn của cơn bão tố đêm qua, những lời chửi rủa, những tiếng gào thét, những khuôn mặt giận dữ… tất cả giờ đây cô đặc lại thành một nỗi tội lỗi khổng lồ, đè chặt lên lồng ngực khiến cô không thở nổi.

Giá như cô đừng tin vào những lời hoa mỹ. Giá như cô lý trí hơn một chút, lắng nghe những bất an mơ hồ trong lòng mình ngay từ đầu. Chính cô, chứ không phải ai khác, đã dùng sự cả tin của mình để lát đường cho thảm kịch này. Cơn đau tim của mẹ là do cô. Những giọt nước mắt của Minh là do cô. Sự mất mát của cả làng cũng là do cô. Cô là kẻ tội đồ.

Cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Một vị bác sĩ có tuổi, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bước ra. Diệp và Minh vội lao tới.

“Bác sĩ, mẹ cháu… mẹ cháu sao rồi ạ?” Diệp lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Vị bác sĩ nhìn hai đứa trẻ trước mặt, khẽ thở dài. “May mắn là đã qua cơn nguy kịch. Nhưng tình trạng vẫn còn rất nặng. Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim cấp do sốc tâm lý quá mạnh trên nền bệnh mạch vành có sẵn. Chúng tôi đã can thiệp bước đầu, nhưng cần phải chuyển lên phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi 24/24. Tình hình này còn phải điều trị lâu dài, tốn kém lắm đấy. Gia đình chuẩn bị tinh thần đi.”

“Qua cơn nguy kịch.” Bốn chữ đó kéo Diệp ra khỏi vực thẳm của nỗi sợ mất mẹ, nhưng những lời nói sau đó lại đẩy cô vào một cái hố sâu khác của sự bất lực. Chi phí. Lại là chi phí. Cái gánh nặng mà cô đã cố gắng thoát ra, giờ đây quay lại với một sức nặng gấp trăm, gấp ngàn lần. Cô không còn một đồng nào. Thậm chí, cô còn đang gánh trên vai món nợ khổng lồ của cả một ngôi làng.

Sau khi làm xong các thủ tục nhập viện, đóng tạm ứng bằng những đồng tiền cuối cùng còn sót lại, Diệp để Minh ở lại bệnh viện trông mẹ. Cô phải quay về làng. Cô phải đối mặt.

Trời đã rạng sáng. Ngôi làng sau một đêm bão tố trông thật xơ xác. Vài cánh cổng bị đập phá, sân nhà vương vãi rác rưởi. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sự đổ nát hữu hình. Đó là sự im lặng chết chóc và những ánh mắt.

Khi Diệp bước đi trên con đường làng, không còn ai gào thét chửi rủa cô nữa. Họ chỉ im lặng. Những người hàng xóm từng tươi cười chào hỏi, giờ thấy cô từ xa đã vội quay mặt đi, đóng sầm cửa lại. Những đứa trẻ đang chơi ngoài ngõ, thấy cô cũng bị cha mẹ gọi giật giọng kéo vào nhà. Cả ngôi làng như một thực thể sống, đồng loạt quay lưng lại với cô, tẩy chay cô. Sự thù hằn giờ đây không còn nóng bỏng, nó đã trở thành một khối băng lạnh lẽo, sắc nhọn. 

Cô đi ngang qua nhà ông Bá. Ông đang ngồi trên thềm cửa, đôi mắt thất thần nhìn ra xa. Thấy Diệp, ánh mắt ông không còn giận dữ, chỉ còn lại một sự trống rỗng đến đáng sợ. Ông không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng dậy, đi vào trong nhà và đóng sập cánh cửa lại ngay trước mặt cô. Tiếng chốt cửa vang lên, như một nhát dao cắt đứt hoàn toàn sợi dây tình làng nghĩa xóm cuối cùng mà cô từng có.

Cô về đến xưởng “Vân Diệp”. Cánh cổng gỗ dày nặng bị phá hỏng một bên bản lề, chỉ còn treo lủng lẳng một cách tội nghiệp. Cô bước vào sân, rồi vào xưởng. Nơi đây, nơi từng là niềm tự hào, là di sản của gia tộc, giờ đây lạnh lẽo và tang thương như một ngôi mộ. Những khung cửi phủ một lớp bụi mỏng, im lìm trong bóng tối. Một súc lụa đang dệt dở dang vẫn còn mắc trên khung, những đường tơ óng ả như đang chế giễu giấc mơ đã tan vỡ của cô.

Chính lúc này, khi chỉ còn lại một mình giữa sự đổ nát do chính mình gây ra, mọi sức lực của Diệp mới thực sự tan biến. Cô không còn cố gồng mình mạnh mẽ nữa. Đôi chân cô khuỵu xuống. Cô gục ngã trên nền đất lạnh.

Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, rồi hai tiếng, rồi cô bật khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ lạc mẹ. Cô khóc cho mẹ đang nằm trong bệnh viện, không biết ngày mai sẽ ra sao. Cô khóc cho Minh, cho tuổi thơ bất hạnh và tương lai mờ mịt của em. Cô khóc cho những người dân làng, những người đã trao cho cô niềm tin để rồi nhận lại sự lừa dối và mất mát. Cô khóc cho chính mình, cho những đam mê, những hoài bão giờ đã thành tro bụi.

Cô nằm đó, co quắp trên sàn nhà, giữa những chiếc khung cửi câm lặng. Nỗi đau thể xác, sự mệt mỏi tinh thần, và trên hết là cảm giác tội lỗi không thể nào gột rửa đã đánh gục cô hoàn toàn. Cô không còn nhìn thấy một lối thoát nào, không còn một tia hy vọng nào. Xung quanh chỉ là bóng tối, là sự thù hằn của cả một cộng đồng, là gánh nặng nợ nần không thể trả nổi và một tương lai đã chết.

Ngọn lửa trong cô đã tắt. Diệp đã thực sự gục ngã.


Đọc tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn