Lửa Thử Lụa - Chương 14: Người lạ trong làng

 Chương 14: Người lạ trong làng

Hai ngày sau cơn bão tố, làng Xá Vân chìm trong một sự im lặng nặng nề, còn đáng sợ hơn cả những tiếng gào thét. Không khí đặc quánh lại bởi nỗi buồn, sự thất vọng và một sự oán giận âm ỉ. Những khung cửi câm lặng, những cánh cửa đóng chặt như những vết sẹo không bao giờ lành. Ngôi làng như một người ốm nặng, nằm thiêm thiếp trong cơn mê sảng của sự mất mát.

Chính vào lúc đó, một âm thanh lạ lùng đã phá vỡ sự tĩnh lặng đầy tang tóc ấy.

Một chiếc sedan hạng sang màu đen tuyền, bóng loáng, từ từ tiến vào con đường làng gồ ghề. Chiếc xe lướt đi gần như không một tiếng động, khác hẳn với tiếng máy nổ ồn ào của những chiếc xe tải hay tiếng pô xe máy xé tai quen thuộc. Nó là một vật thể xa lạ, một đại diện của một thế giới khác, lạc lõng giữa khung cảnh xơ xác và nghèo nàn.

Chiếc xe dừng lại dưới gốc đa cổ thụ ở đầu làng. Cánh cửa sau bật mở, một người đàn ông bước ra. Anh ta trạc ba mươi tuổi, mặc một bộ vest được cắt may hoàn hảo, không một nếp nhăn, chân đi một đôi giày da được đánh bóng cẩn thận. Mái tóc được vuốt keo gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, và đôi mắt sắc sảo được che giấu sau cặp kính râm đắt tiền. Toàn bộ con người anh ta toát lên một khí chất điềm tĩnh, quyền lực và một sự lạnh lùng khó tiếp cận. Đó là Quân, nhà sáng lập và là giám đốc điều hành của M.S, một trong những thương hiệu thời trang thiết kế đang lên của Việt Nam.

Đi sau anh là một trợ lý trẻ tuổi tên Khoa, tay ôm một chiếc máy tính bảng và một cuốn sổ. Khoa nhìn quanh ngôi làng với ánh mắt không giấu được vẻ ngán ngẩm.

“Sếp, có chắc là ở đây không ạ?” Khoa hỏi, giọng có chút nghi ngờ. “Trông nơi này… có vẻ không ổn lắm.”

Quân tháo kính râm, để lộ đôi mắt sâu và tinh anh. Anh không trả lời trợ lý ngay. Anh chỉ lặng lẽ quan sát. Đôi mắt anh lướt qua những ngôi nhà lụp xụp, những khung dệt im lìm, và cảm nhận được một sự trì trệ, một nỗi buồn gần như hữu hình đang bao trùm lên không gian.

“Nơi này vừa có chuyện,” Quân nhận xét, giọng nói trầm và không một chút cảm xúc. “Đi thôi.”

Họ tiến vào quán nước nhỏ xiêu vẹo duy nhất trong làng. Bà chủ quán, một người phụ nữ trạc ngũ tuần, đang ngồi thẫn thờ nhìn ra đường. Thấy có khách lạ, lại là khách sang trọng, bà có chút ngạc nhiên nhưng cũng vội vàng đứng dậy tiếp đón.

“Mời hai cậu ngồi. Hai cậu dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ấm trà đặc,” Quân nói, kéo chiếc ghế nhựa và ngồi xuống một cách tự nhiên, không hề tỏ ra khó chịu với sự ọp ẹp của nó.

Trong lúc bà chủ quán loay hoay pha trà, Khoa bắt đầu dò hỏi một cách khéo léo: “Bác ơi, cháu nghe nói làng mình có nghề dệt lụa nổi tiếng lắm phải không ạ? Sao hôm nay cháu vào làng thấy im ắng quá vậy bác?”

Câu hỏi như chạm đúng vào một vết thương đang mưng mủ. Bà chủ quán thở dài một tiếng não ruột.

“Nổi tiếng cái gì nữa hả cậu. Sắp chết đói cả làng rồi đây này.”

Vừa lúc đó, vài người đàn ông trong làng cũng ghé vào quán. Thấy có người lạ, họ cũng tò mò ngồi lại. Và thế là câu chuyện được bắt đầu. Họ kể, không phải với tư cách những người quảng bá cho làng nghề, mà với tư cách những nạn nhân đang trút bầu tâm sự.

Họ kể về một xưởng lụa gia truyền tên “Vân Diệp” đã từng vang bóng một thời. Họ kể về con bé Diệp, hiền lành, giỏi giang nhưng có phần lận đận. Rồi giọng họ trở nên căm phẫn khi nhắc đến “thằng cha thành phố tên Sơn”. Họ mô tả lại vẻ ngoài hào nhoáng, những lời nói ngon ngọt, và cái cách hắn ta chiếm được lòng tin của mọi người bằng lô hàng đầu tiên được trả tiền sòng phẳng. 

“Nó nói ngon nói ngọt lắm cậu ạ,” một người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ chen vào. “Nó vẽ ra cảnh bán lụa đi Tây đi Nhật, tiền về như nước. Rồi nó bảo chúng tôi góp vốn. Nhà tôi có bao nhiêu tiền dành dụm cho con đi học đại học, tôi đổ vào hết. Ai mà ngờ…”

Câu chuyện tiếp tục với sự sụp đổ chóng vánh. Lô hàng thứ hai không được thanh toán. Những lời hứa hẹn lần lữa. Và cuối cùng là sự biến mất hoàn toàn của gã lừa đảo.

“Mất hết rồi cậu ơi, trắng tay rồi,” bà chủ quán rơm rớm nước mắt. “Khổ nhất là mẹ con cái Diệp. Đêm hôm kia, cả làng kéo đến nhà nó đòi tiền, bà Oanh mẹ nó sốc quá lên cơn đau tim, phải đi cấp cứu rồi. Nghe nói nặng lắm, không biết có qua khỏi không.”

Quân im lặng lắng nghe, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp trên mặt bàn. Anh không bỏ qua một chi tiết nào. Anh không quan tâm đến những lời than khóc, anh quan tâm đến những dữ kiện. Một thương hiệu có di sản. Một sản phẩm có kỹ thuật độc nhất mà kẻ lừa đảo chuyên nghiệp phải tốn công sức để đánh cắp. Một sự sụp đổ toàn diện về tài chính và tinh thần.

Khoa, người trợ lý, thì liên tục lắc đầu, tay ghi chép lại vài dòng vào máy tính bảng rồi tặc lưỡi.

Khi câu chuyện đã vãn, Khoa ghé vào tai Quân, nói nhỏ: “Thôi sếp ạ, tình hình nát bét thế này rồi thì còn gì nữa đâu. Một cú lừa cổ điển, chủ xưởng thì hoặc là đồng loã, hoặc là quá ngu ngốc. Chúng ta đi nơi khác thôi, mất thời gian.”

Quân không đáp lại. Anh uống cạn chén trà đắng, rồi ngẩng đầu hỏi bà chủ quán, giọng vẫn bình thản: “Vậy cô gái tên Diệp đó… bây giờ thế nào rồi ạ?”

“Khổ lắm cậu ơi,” bà chủ quán chép miệng. “Mẹ thì cấp cứu, mình thì mang tiếng lừa đảo, bị cả làng xa lánh. Chắc nó cũng đang sống dở chết dở ở trong cái xưởng trống không đó thôi.”

Quân đứng dậy, đặt một tờ tiền có mệnh giá lớn lên bàn. “Cảm ơn bác về ấm trà.”

Anh cùng người trợ lý bước ra khỏi quán. Khoa nghĩ rằng họ sẽ lên xe và rời đi. Nhưng Quân lại dừng lại, ánh mắt hướng về phía con ngõ nhỏ dẫn vào xưởng “Vân Diệp”.

“Sếp?” Khoa ngạc nhiên hỏi.

Quân không nhìn Khoa, đôi mắt anh nheo lại, mang một vẻ tính toán lạnh lùng. Trong đầu anh, câu chuyện bi kịch này không chỉ gợi lên sự thương cảm. Nó gợi lên một cơ hội bằng vàng. Một thương hiệu có giá trị, một người chủ đang ở bước đường cùng, một mức giá rẻ mạt không tưởng. Đó là một phương trình kinh doanh hoàn hảo.

“Cậu ở đây chờ,” Quân ra lệnh, giọng dứt khoát. “Tôi vào trong đó một lát.”

Anh cởi chiếc áo vest ngoài, vắt lên tay một cách lịch sự, rồi một mình rảo bước về phía xưởng lụa. Anh không đến như một vị cứu tinh. Anh đến như một nhà đầu tư sành sỏi, người nhìn thấy cơ hội trong đống tro tàn. Cơn bão của dân làng vừa đi qua, và giờ đây, một cơn gió lạnh lẽo hơn, toan tính hơn bắt đầu thổi đến.


Đọc tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn