Lửa Thử Lụa - Chương 15: Lời đề nghị lạnh lùng

 Chương 15: Lời đề nghị lạnh lùng

Thời gian trong xưởng lụa như ngưng đọng. Diệp không biết mình đã ngồi bất động trên nền đất lạnh bao lâu. Nước mắt đã cạn khô, để lại trên má những vệt muối trắng mặn chát. Nỗi đau đã đạt đến một ngưỡng mà người ta không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn lại một sự trống rỗng, tê dại. Cô ngồi tựa lưng vào một khung cửi câm lặng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không. Xưởng lụa, nơi từng là thánh địa, là linh hồn của cô, giờ đây trở thành một nhà mồ chôn cất tất cả ước mơ và hy vọng.

Cô không nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ đang tiến vào sân, không nhận ra có một bóng người đã đứng ở cửa xưởng từ lúc nào.

Quân đứng đó, lặng lẽ quan sát. Anh nhìn thấy người con gái đang ngồi giữa đống đổ nát của di sản gia đình. Mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, gương mặt thất thần và đôi mắt không có sự sống. Cô trông như một con búp bê vải bị vứt bỏ sau một trò chơi tàn nhẫn. Hình ảnh này xác nhận mọi tính toán của anh: con mồi đang ở vào lúc yếu đuối nhất, kiệt quệ nhất.

Anh không ho, không gọi. Anh chỉ đơn giản là bước vào, tiếng đế giày da đắt tiền gõ nhẹ xuống nền xi măng tạo thành một âm thanh sắc lạnh, đủ để kéo Diệp ra khỏi cõi mê muội của riêng mình.

Diệp giật mình ngẩng lên. Trước mắt cô là một người đàn ông xa lạ, ăn vận sang trọng, toát ra một khí chất hoàn toàn không thuộc về nơi này. Trong một thoáng, cô nghĩ anh ta là một chủ nợ khác, một người đến từ thành phố mà Sơn đã vay mượn, đến đây để đòi nốt những gì còn lại. Cô co người lại theo phản xạ, sẵn sàng đón nhận thêm những lời chửi rủa.

Nhưng người đàn ông không làm vậy. Anh ta chỉ đứng đó, cách cô vài bước chân, ánh mắt sắc sảo và bình thản quét một vòng quanh xưởng lụa. Ánh mắt đó không có sự thương hại, chỉ có sự đánh giá.

“Cô là Nguyễn Thị Diệp?” Anh ta lên tiếng. Giọng nói trầm, rõ ràng và không một chút cảm xúc.

Diệp ngơ ngác gật đầu.

“Tôi là Quân,” anh ta tự giới thiệu một cách ngắn gọn. “Tôi đã nghe câu chuyện của cô.”

Câu nói đó khiến Diệp khẽ rùng mình. Anh ta đã nghe. Anh ta biết tất cả. Vậy anh ta đến đây để làm gì? Để chế giễu sự ngu ngốc của cô sao?

Quân không cho cô thời gian để suy đoán. Anh đi thẳng vào vấn đề, từng lời nói như những nhát dao mổ, phân tích tình trạng của cô một cách lạnh lùng và chính xác.

“Để tôi tóm tắt lại tình hình của cô lúc này, từ góc độ kinh doanh,” anh bắt đầu, giọng nói đều đều. “Cô đã bị lừa. Toàn bộ vốn liếng, bao gồm cả tiền huy động của dân làng, đã mất trắng. Lô hàng lớn nhất cũng không còn. Quan trọng hơn, bí quyết công nghệ cốt lõi của gia đình cô, thứ làm nên giá trị của ‘Vân Diệp’, rất có thể đã nằm trong tay kẻ khác. Về mặt pháp lý, cô là người đứng tên trên hợp đồng, là người chịu trách nhiệm trực tiếp cho các khoản nợ. Mẹ cô đang nằm viện và cần một khoản chi phí điều trị khổng lồ. Thương hiệu ‘Vân Diệp’ lúc này, trong mắt các nhà đầu tư, không chỉ có giá trị bằng không, mà là một con số âm.”

Diệp sững sờ. Cô chưa bao giờ nghe ai phân tích bi kịch của mình bằng một ngôn ngữ tàn nhẫn và rành mạch đến vậy. Anh ta không chừa cho cô một chút ảo tưởng nào.

“Cô không có tiền, không có uy tín, không có sản phẩm, và đang đối mặt với các vụ kiện tụng từ chính những người hàng xóm của mình,” Quân nói tiếp, kết luận một cách phũ phàng. “Cô không có bất kỳ một lối thoát nào.”

Anh ta im lặng trong giây lát, để cho những lời nói của mình thẩm thấu vào tâm trí đã gần như chết lặng của Diệp. Rồi, anh ta đưa ra con át chủ bài.

“Tuy nhiên, tôi đến đây để cho cô một lối thoát,” anh nói. “Tôi đề nghị mua lại toàn bộ thương hiệu ‘Vân Diệp’.”

Diệp ngước lên, đôi mắt vô hồn lần đầu tiên ánh lên một tia cảm xúc: sự ngỡ ngàng.

“Lời đề nghị của tôi bao gồm: tên thương hiệu ‘Vân Diệp’, toàn bộ khu xưởng này, máy móc, và bất cứ thứ gì còn sót lại. Đổi lại,” anh ta dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, “tôi sẽ thay mặt cô trả toàn bộ số nợ mà cô đang gánh cho dân làng, không thiếu một xu. Thêm vào đó, tôi sẽ đưa cho cô một khoản tiền mặt đủ để lo chi phí viện phí cho mẹ cô trong vòng ba tháng tới.”

Đó là một lời đề nghị. Một chiếc phao cứu sinh được ném ra giữa lúc cô đang chìm nghỉm. Nó giải quyết được hai vấn đề nhức nhối và cấp bách nhất của cô: món nợ với dân làng và viện phí cho mẹ.

Nhưng Diệp, dù đang ở tận cùng nỗi đau, vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vô lý trong lời đề nghị đó. “Tại sao?” cô thều thào hỏi. “Tại sao ông lại làm vậy? Nó… không còn giá trị gì nữa.”

Quân khẽ nhếch môi, một nụ cười gần như không thể nhận thấy. “Cô nói đúng. Hiện tại nó không có giá trị. Nhưng tôi không mua hiện tại. Tôi mua quá khứ của nó, di sản của nó. Và tôi đặt cược vào tiềm năng mà tôi có thể tạo ra trong tương lai. Đó là việc của tôi. Còn việc của cô, là quyết định xem có nên nắm lấy cơ hội duy nhất này để thoát khỏi địa ngục hay không.”

Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Diệp. “Cơ hội duy nhất”. “Thoát khỏi địa ngục”. Anh ta nói đúng. Nhưng cái giá phải trả là gì? Là bán đi thứ mà cha ông cô đã đổ cả đời để gây dựng. Là bán đi linh hồn của gia đình, bán đi cái tên “Vân Diệp” – cái tên được ghép từ tên của chính cô và người cha đã khuất của mình.

Một ngọn lửa tưởng đã lụi tàn bỗng nhiên bùng lên trong lồng ngực Diệp. Đó là ngọn lửa của lòng tự tôn, của niềm kiêu hãnh cuối cùng. Cô có thể mất tiền, mất niềm tin, nhưng cô không thể bán đi di sản của mình cho một kẻ lạnh lùng, xem nó như một món hàng rẻ mạt.

Cô từ từ đứng dậy, đôi chân vẫn còn run, nhưng ánh mắt đã không còn vô hồn nữa. Nó long lên một sự phẫn nộ và kiêu hãnh.

“Ông đi đi,” cô nói, giọng rít qua kẽ răng.

Quân có chút ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. “Cô nên suy nghĩ kỹ. Đây không phải là lúc để cho cảm xúc xen vào.”

“Tôi nói ông cút đi!” Diệp hét lên, dùng hết tất cả sức lực còn lại. “Xưởng ‘Vân Diệp’ có thể sụp đổ, nhưng nó không phải là một món hàng để ông đến đây trả giá! Dù có phải đi ăn xin, dù có phải chết, tôi cũng sẽ không bao giờ bán đi tên của cha tôi!”

Sự phản kháng quyết liệt của Diệp dường như khiến Quân có chút hứng thú. Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, một cái nhìn đánh giá lại. Rồi anh gật đầu, như thể đã đoán trước được câu trả lời này.

Anh ta không tranh cãi thêm. Anh ta từ tốn rút trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đặt nó lên một chiếc bàn gần đó.

“Đây là số của tôi,” anh ta nói, giọng bình thản. “Lời đề nghị này chỉ có giá trị trong vòng 72 giờ. Trong 72 giờ đó, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Sau 72 giờ, coi như chúng ta chưa từng gặp mặt. Và món nợ của cô, sẽ mãi mãi là của riêng cô.”

Nói rồi, anh ta quay người, rảo bước ra khỏi xưởng, dáng đi vẫn điềm tĩnh và tự tin. Anh ta rời đi, để lại Diệp một mình với lời đề nghị lạnh lùng, một tối hậu thư tàn nhẫn và một tấm danh thiếp nhỏ bé nhưng nặng tựa ngàn cân. Cơn gục ngã đã qua, nhưng một cuộc chiến mới, cuộc chiến với chính bản thân mình, chỉ vừa mới bắt đầu.


Đọc tiếp theo.

👉 Nghe giọng đọc cảm xúc tại:  

Comments

Popular posts from this blog

Lửa Thử Lụa – Chương 01: Xưởng lụa "Vân Diệp"

Mục lục truyện – Lửa Thử Lụa – Truyện ngôn tình hiện đại cảm động (48 chương)

Mục lục truyện - Bàn Cờ Đế Vương - Truyện Ngôn Tình Ngắn